Bàn Cổ là một nhân vật nổi tiếng trong truyền thuyết của Trung Quốc. Tuy nhiên nhân vật này còn khá xa lạ với người Việt. Vậy Bàn Cổ là ai? Câu chuyện về Bàn cổ như thế nào? Nếu các bạn muốn tìm hiểu về thuật ngữ này cùng tìm hiểu ngay qua bài viết dưới đây nhé.
Bàn Cổ là ai?
Bàn Cổ là một trong những vị thần được coi là vĩ đại nhất và được cho là ông tổ của loài người. Theo sử sách, ông được sinh ra bởi một vị thần được gọi là “Mẹ”. Câu chuyện về sự ra đời của ông được miêu tả trong Tam Hoàng Thiên Kinh. Nói về quá trình sinh ra của Bàn Cổ, câu chuyện kể rằng từ một khối đá lớn nằm trên một ngọn núi, ông đã được sinh ra sau hơn 10 tháng. Được biết đến như một vị thần vĩ đại, ông có hình dáng giống con người.
Trước khi trời đất được tạo ra, vũ trụ chỉ là một mớ hỗn độn, chỉ toàn đá bay lơ lửng, không khí, ánh sáng, nước hay gió đều không có. Khi Bàn Cổ mới được sinh ra, ông đã bắt đầu tập đi và thực hiện những hành động cơ bản của con người, chẳng hạn như chạy nhảy, ăn thức uống và tiêu thụ thức ăn như trái cây và thịt. Thần càng lớn lên, càng trở nên mạnh mẽ và thông minh hơn.
Một ngày nọ, khi Bàn Cổ đang chạy về phía Tây, ông tình cờ tìm được một cái búa và một chiếc dùi, hai vật dụng này được cho là nặng đến hàng ngàn cân. Từ đó, câu chuyện khai sinh lập địa của Bàn Cổ bắt đầu và ông trở thành một trong những vị thần được tôn sùng và kính trọng nhất trong văn hóa dân gian Việt Nam.
Câu chuyện về nguồn gốc của Bàn Cổ
Theo truyền thuyết, Bàn Cổ là thủy tổ của loài người, được sinh ra bởi Mẹ. Theo Tam Hoàng Thiên Kinh, sự tích Bàn Cổ như sau:
Tại núi có một khối đá lớn đã thọ khí Âm Dương chiếu diệu rất lâu đời, nên đã thâu được các tính linh thông của vũ trụ mà tạo thành thai người. Sau 10 tháng 16 ngày, đúng giờ Dần, một tiếng nổ vang, khối đá linh ấy nứt ra, sản xuất một vị Thần mang hình hài như con người được gọi là Bàn Cổ.
Vừa sinh ra thì vị Thần này đã tập đi, tập chạy, tập nhảy, hớp gió nuốt sương, ăn hoa quả, dần dần lớn lên, mình cao trăm thước, đầu như rồng, có lông đầy mình, sức mạnh vô cùng. Một ngày kia, Bàn Cổ chạy qua hướng Tây, bắt gặp một cái búa và một cái dùi ước nặng ngàn cân. Bàn Cổ, tay phải cầm rìu tay trái cầm dùi, ra sức mở mang cõi trần.
Thuở đó, Trời Đất còn mờ mịt. Bàn Cổ muốn phân biệt Trời Đất thì nhân vật mới hóa sinh được. Ngay lập tức, sấm nổ vang, Thiên thanh, Địa minh, vạn vật sinh ra đều có đủ cả.Bàn Cổ chỉ Trời là Cha, chỉ Đất là Mẹ, muôn dân là con. Ngài chính là tôn chủ sáng lập thế gian, còn được gọi là Thái Thượng Đạo Quân. Ngài tự xưng là Thiên tử, tức là con Trời, cai trị muôn dân. Ngài là vị vua đầu tiên của cõi thế gian, nên được gọi là Hỗn Độn thị.
Theo truyền thuyết, Bàn Cổ có ba người con là Phục Hy, Nữ Oa, và Hoa Tư. Bàn Cổ sống được 18.000 tuổi rồi qua đời. Tiếp theo là Thiên Hoàng, Địa Hoàng, rồi Nhân Hoàng nối nhau cai trị thiên hạ.
Nhiệm Phưởng, thế kỷ 6, đã viết câu chuyện về Bàn Cổ trong quyển Thuật Dị Ký rằng:
“Ngày xưa khi Bàn Cổ chết, đầu biến thành bốn ngọn núi, hai mắt biến thành mặt trời và mặt trăng, mỡ biến thành sông biển, râu tóc biến thành thảo mộc. Thời Tần và Hán, dân gian kể rằng đầu của Bàn Cổ là Đông Nhạc, bụng là Trung Nhạc, tay trái là Nam Nhạc, tay phải là Bắc Nhạc, và hai chân là Tây Nhạc. Các văn nhân ngày xưa kể rằng nước mắt của Bàn Cổ là sông, hơi thở là gió, giọng nói là sấm, đồng tử trong mắt là ánh sáng.”
Những điều đặc biệt về Bàn Cổ
Thiên nhiên rộng lớn với sự phân chia thành Trời Đất, tạo ra cảm giác vô tận và sự sống cho mọi loài vật. Trong mọi sự khởi đầu, Bàn Cổ được sinh ra trước và sau đó là vô số các loài vật khác. Khi Bàn Cổ sắp chết, ông đã quyết định hóa thân để nuôi dưỡng và bảo vệ mọi vật tự nhiên đang tồn tại trên Trái Đất.
Với lòng từ bi rộng lớn, Bàn Cổ đã dùng sức mạnh cao thâm của mình để hóa thân và trở thành nguồn năng lượng cho vạn vật tự nhiên. Khí thở của ông đã biến thành gió và mây, tiếng rít của ông trở thành sấm sét và ánh sáng mặt trời, mắt trái của ông hóa thành ánh sáng chiếu sáng của mặt trời, trong khi mắt phải của ông thành mặt trăng ấm áp.
Thân thể và các chi của ông chuyển thành các địa hình phong thủy và núi cao, huyết dịch của ông chảy thành sông ngòi trên mặt đất, cơ thịt của ông hóa thành đất đai và xương, răng của ông biến thành các tảng đá cứng rắn và khoáng chất. Tóc và râu của ông đã bay lên trời và trở thành các vì sao, trong khi làn da của ông đã trở thành cây cỏ trên mặt đất. Xương tủy của ông đã biến thành châu ngọc óng ánh, mồ hôi của ông chảy ra trở thành mưa và côn trùng trên thân ông hóa thành nhân dân bách tính khi gặp gió thổi tới.
Bàn Cổ đã trở thành một phần của vạn vật tự nhiên trong vũ trụ và tất cả các vật trên Trái Đất đều có sự hiện diện của ông. Điều này đã giúp tạo ra một thế giới đầy sức sống và sự đa dạng về động thực vật trên Trái Đất.
Qua đó, chúng ta có thể thấy rằng vai trò của Bàn Cổ rất quan trọng trong việc nuôi dưỡng và bảo vệ sự sống của vạn vật tự nhiên. Với sự hợp tác giữa các loài vật và sức mạnh của Bàn Cổ, vũ trụ đã hình thành, sự sống được sinh ra và tồn tại. Mặc dù Bàn Cổ đã hóa thân và tan biến nhưng ông vẫn tồn tại ở khắp nơi trên Trái Đất và trong vạn vật của vũ trụ.
Sự hóa thân của Bàn Cổ
Thần Bàn Cổ được cho là đã sống được hơn mười tám nghìn tuổi trước khi quy tiên. Trước khi ngài chết, mọi người ghi chép lại rằng mắt trái của ngài đã hóa thành mặt trời, mắt phải đã biến thành mặt trăng, máu của ngài đã trở thành sông, phần mỡ của ngài đã trở thành biển, và thảo mộc bây giờ được sinh ra từ tóc của ngài.
Phần da thịt của Bàn Cổ đã chuyển hóa thành đất đai, trong khi xương cốt của ngài đã tạo nên các loại đá quý như vàng và châu báu như ngọc ngà. Mồ hôi của ngài đã hóa thành cơn mưa. Đầu của Bàn Cổ đã trở thành một địa danh ở Trung Quốc được gọi là Đông Nhạc Thái Sơn, hai chân của ngài đã tạo nên Tây Nhạc Hoạ Sơn, và tay của ngài đã hóa thành Bắc Nhạc Hằng Sơn.
Sau khi Bàn Cổ mất đi, khoảng không trở nên trống trải hơn nữa. Một ngày kia, Nữ Oa đã xuất hiện. Bà cũng là một vị thần có khả năng tạo nên con người. Bà đã sử dụng đất sét và nước để tạo nên con người của chúng ta lúc bấy giờ, bởi cảm thấy thế gian hiện tại quá trống trãi.
Người tiều phu trong Tây Du Ký có phải là Bàn Cổ không?
Một trong những tác phẩm văn học nổi tiếng của Trung Quốc chính là Tây Du Ký, nơi mà Tôn Ngộ Không, một con khỉ thông minh, học được 72 phép thần thông biến hóa và cùng với Đường Tam Tạng, Thổ Địa và Sa Tăng đi lên Tây Thiên để lấy kinh thật giúp Đường Tăng hoàn thành nhiệm vụ của mình. Trong tiểu thuyết này, có một nhân vật quan trọng là người tiều phu, người đã giúp Tôn Ngộ Không đánh bại yêu quái và tìm được Bồ Đề Tổ Sư.
Tuy nhiên, có nhiều ý kiến khác nhau về danh tính thực sự của người tiều phu trong Tây du ký. Một trong số đó cho rằng chính là Bàn Cổ Đại đế. Theo truyền thuyết, Bàn Cổ Đại đế là vị thần được xem là thủy tổ của loài người, người đã sáng tạo vũ trụ và khai thiên lập địa. Có nhiều điểm tương đồng giữa Bàn Cổ và người tiều phu trong Tây Du Ký. Ví dụ, cả hai đều xuất hiện trong một môi trường rừng rậm, nơi mà họ đều đã đón nhận sức mạnh thần kỳ từ thiên đường.
Theo Tam Hoàng Thiên Kinh, năm xưa tại núi Côn Lôn có một tảng đá lớn đã thọ khí Âm Dương chiếu diệu rất lâu đời nên đã hình thành thai người. Sau 10 tháng 16 ngày, đúng giờ Dần, một tiếng nổ lớn vang khắp trời đất, tảng đá nứt ra một vị thần mang hình dáng con người tên Bàn Cổ.
Vị thần này vừa sinh ra thì đã tập đi, tập chạy, tập nhảy, hớp gió nuốt sương, ăn hoa quả, dần dần lớn lên, mình cao trăm thước, đầu như rồng, có lông đầy mình, sức mạnh vô cùng. Một ngày kia, Bàn Cổ chạy qua hướng Tây, bắt gặp một cái búa và một cái dùi ước nặng ngàn cân. Bàn Cổ, tay phải cầm búa, tay trái cầm dùi, ra sức mở mang cõi trần.
Từ tình tiết trên, có thể thấy người tiều phu một mình đốn củi ở trong rừng, nhưng khi gặp Thạch Hầu, một con khỉ nói tiếng người nhưng lại không chút sợ hãi, phong thái vẫn ung dung điềm đạm, ứng đáp từng câu từng chữ rành mạch rõ ràng, hơn nữa lại cực kỳ thông hiểu thần tiên, quả không giống với một người đốn củi bình thường.
Vì vậy, có thể suy đoán rằng người tiều phu trong Tây Du Ký có mối liên kết với nguồn gốc của Bàn Cổ Đại đế. Người tiều phu này có thể là một sư đệ của Bồ Đề Sư Tổ phái xuống để đón Tôn Ngộ Không, hay đó chính là Bồ Đề Sư Tổ hóa thân để chỉ đường cho Tôn Ngộ Không đến bái sư học đạo.
Theo lý giải của tác giả, tu luyện đạo sĩ thì việc đốn củi là việc cần thiết, thông qua công việc này có thể tu dưỡng tâm tính, học cách nhẫn nại, không được dễ dàng để cảm xúc lấn át suy nghĩ của bản thân. Do đó, người tiều phu trong Tây Du Ký có thể là một nhân vật đáng quan tâm, đóng một vai trò quan trọng trong việc giúp Tôn Ngộ Không đạt được thành công và trở thành một trong những nhân vật huyền thoại của Trung Quốc.
Lời kết
Trên đây là nội dung bài viết giúp bạn đọc hiểu rõ hơn về Bàn Cổ là ai. Bài viết cung cấp các thông tin được xác thực rõ ràng trước khi đăng tải, nhưng đôi lúc vẫn có thể xuất hiện những sai sót đáng tiếc. Nếu bạn có bất kỳ ý kiến hoặc đóng góp nào, đừng ngần ngại để lại bình luận dưới bài viết. Đội ngũ biên tập sẽ rất vui lòng được nắm bắt ý kiến từ bạn đọc và cập nhật bài viết để cung cấp thông tin chính xác và đầy đủ hơn.
[adinserter block="5"]