Hãy nhanh tay truy cập xoilac để theo dõi và không bỏ lỡ bất kỳ các thông tin tin tức, sự kiện thể thao và xem bóng đá trực tiếp xoilac hấp dẫn nhé.
Vinicius mới ngoài 23 tuổi nhưng cuộc sống của anh đã giống với một cuộc hành trình: Từ thiên tài xuất thân ở khu ổ chuột tại Rio de Janeiro, tiếp theo đấy là cầu thủ đầy tiềm năng của bóng đá Brazil, hình mẫu bóng đá thế giới trong cuộc chiến chống lại sự phân biệt chủng tộc. Trong buổi trò chuyện với France Football, cầu thủ người Brazil nói về sự nghiệp của mình.
– Năm 2019, tại đêm trao giải thưởng Quả bóng vàng, chúng tôi khám phá thấy một chàng trai trẻ 19 tuổi hãy còn khá bẽn lẽn. Đã có nhiều thứ thay đổi không?
Có. Một chút trong cuộc sống và thậm chí là trên sân cỏ. Từ Brazil đến Madrid là đúng. Mọi cầu thủ nhỏ luôn ước mơ điều này. Ở Quảng Châu, tôi đã được thấy những người tốt. Tôi đã làm việc, trở thành một cầu thủ bóng đá. Tôi chỉ là đứa trẻ không biết điều gì với chỉ vẻn vẹn 70 giải bóng đá nhà nghề đã góp mặt. Hiện tại, tôi đã đá hơn 200 lần, nhưng tôi hãy còn sống và tôi sẽ không được lãng quên điều đó. Tôi mới vừa 23 tuổi và còn nhiều khát vọng học tập.
– Bên lề bóng đá, cuộc sống của anh có thay đổi nhiều không?
Tôi nghĩ tôi hạnh phúc hơn nhiều (cười). Tôi không thích những điều tôi đã sống ở Brazil trước đây, nhưng tôi thích cuộc sống của mình. Tôi đã thay đổi cuộc sống của mình với toàn bộ những điều này. Tôi nghĩ mình sẽ ở lại nhiều năm nữa. Đây là cuộc sống của tôi. Tôi có thể chơi bóng mỗi ngày, không bao giờ khiến tôi mệt mỏi hơn. Tôi sẽ không hề kiệt sức khi ở trên sân.
– Câu chuyện Vinicius không bên trái bóng có lẽ chưa thể nào xảy đến mãi được. ..
Tôi không bao giờ có 3 ngày không chơi bóng bao giờ, cho dù là đi chơi hay không. Hồi còn bé, nếu có nơi nào đá bóng, tôi sẽ ở đó. Vào buổi sáng tôi đi chơi với mục tiêu duy nhất là có thời giờ để buổi chiều, buổi tối tôi đá bóng. Tuổi thơ tôi là thế này kia mà. Năm 8 tuổi, tôi muốn trở thành Neymar. Và bố cho phép tôi chơi trên đường phố.
– Đó không phải là con phố bình thường. Đó là Sao Goncalo, ở Rio de Janeiro. ..
Đó là khu vực cực kỳ nguy hiểm, nhưng mọi người đều có cơ hội được chơi bóng. Tại đấy có vô số bọn trộm cướp, súng ống ở từng ngõ ngách. Đó là một trong những khu ổ chuột đáng sợ hãi nhất ở Rio. Với những người ở đấy, điều này là không thể. Nhưng tôi cũng có những người bạn đúng nghĩa, những người bạn luôn ở bên tôi. Tôi có thể đi theo con đường tôi muốn nếu có năng khiếu chơi bóng. Không phải ai cũng được như thế. Nếu không có những điều ấy, có thể tôi sẽ rẽ sai đường. Ở đấy bạn không thật sự được chọn lựa vì tôi không bao giờ thấy ai ở đấy trở thành giáo viên, bác sỹ hay luật sư cả. Hy vọng điều ấy sẽ thay đổi. .. Dù sao thì tôi cũng sống ở Madrid. Nơi ấy có những người bạn thân thiết suốt cuộc đời của tôi. Những người chơi với tôi ở Madrid hầu hết là từ trường Sao Goncalo.
– Những con phố ấy có giá trị như thế nào với anh?
Đó là cách tôi đã học hỏi mọi thứ. Đường phố đem đến những thách thức là các cầu thủ nhiều tuổi hơn. Năm 9 tuổi, tôi đấu với những người 12 hay 13 tuổi. Tôi không ngại chơi đùa với quả bóng vì tôi luôn thích cách đá ấy. Còn kĩ thuật thì vẫn luôn ở đấy. Đó không phải trái bóng thật, nhưng mạnh hơn ở Bernabeu là rõ ràng (cười). Không ai nói là người nọ mắc sai lầm, người nọ mắc lỗi. Trái bóng ở bên kia mà sẽ đi qua bên nọ. .. Nhưng sau đó có những cầu thủ trẻ xuất hiện. Đây là thứ khiến những cầu thủ Brazil trở nên vượt trội về kỹ năng chuyền và điều khiển bóng. Trước hết là bóng đá đường phố, tiếp theo đến là futsal.
– Vì anh không muốn đánh mất DNA của một cầu thủ rê bóng hàng đầu. ..
Tôi sẽ chơi theo phong cách của mình và sẽ mãi như vậy. Tôi không bao giờ thôi tin tưởng rằng dù tôi chơi bóng ở đâu, tôi vẫn có thể trở thành người xuất sắc nhất. Dù có là ở khu tôi sinh sống, phải đối đầu với những cầu thủ nhiều tuổi hơn. .. Nếu chơi không hay, tôi sẽ khóc khi về quê và nỗi đau ấy sẽ gặm nhấm tâm trí. Tôi muốn có chiến thắng. Không may mắn, điều này không phải ngày nào cũng diễn ra (cười). Tôi muốn là một đội trưởng, cảm giác mình có tầm ảnh hưởng và có thể ‘ gánh vác team ’. Tôi rất muốn như vậy. Tôi không run sợ khi đứng trên đường phố giữa những băng đảng.
– Vậy điều gì khiến anh vui hôm nay?
Có cuộc sống giống với các ngôi sao của Real Madrid. Tôi đã làm được mọi thứ có thể nhưng tôi vẫn cần nhiều hơn nữa. Sau nữa là danh hiệu vô địch World Cup với đội tuyển Brazil. Đã quá nhiều lần chúng tôi không thể đoạt danh hiệu World Cup vì đất nước chúng tôi muốn chiến thắng, ngay cả khi nó có nhiều khó khăn. Thế hệ mới cũng vậy nhưng Tây Ban Nha, Argentina, Pháp và Anh cũng vậy.
– Nhưng Quả bóng vàng thì thế nào?
Hy vọng tôi sẽ đoạt được, nhưng ưu thích của tôi là đồng đội, tương tự với Karim. Anh ấy đã ghi được nhiều bàn thắng cho Cristiano và Cristiano chính là người đoạt danh hiệu đó. Sau này Karim cũng đã có được. Tôi cũng khẳng định vai trò to lớn của người đội trưởng. Nếu tôi ghi 60 bàn một trận nhưng vẫn không đoạt danh hiệu gì cũng vô nghĩa. Sao tôi có thể đoạt Quả bóng vàng nếu đội bóng của tôi không đoạt danh hiệu gì? Tôi nghĩ rằng cần phải đồng hành với bóng đá. Và rồi một ngày, dù Modric hay là Karim, một trong số chúng tôi sẽ đoạt Quả bóng vàng. Đó chỉ là một giấc mộng.